Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014



               CÓ MỘT CUỘC ĐỜI (tiếp theo 2 )


     Vào năm nó học lớp hai ở trường làng, lớp học có chừng vài chục đứa trong thôn bỗng một hôm có thằng bạn mới (thằng Nghị) đến nhập học, Nghị đến sớm nhưng không có chỗ ngồi , đứng quanh quẩn . Lúc thày giáo đến Nghị ngồi vào bàn thằng Hòe, bị thằng Hòe đẩy ra, lại ngồi vào bàn thằng Thắng cũng bị Thắng xô ra , bị ma cũ bắt nạt ma mới , Nghị đứng ngay cạnh nó mà khóc, chẳng hiểu sao nó tự giác ngồi xích vào bảo Nghị "mày ngồi đây với tao". Thế rồi từ đó hai thằng trở thành bạn thân với nhau , nhưng công nhận tố chất thông minh trong con người  Nghị thì hơn hẳn nó, mặc dù nó vẫn cùng Nghị đi thi tuyển cả văn lẫn toán trong các kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện cho tới hết lớp bảy ngày xưa. Nó mê chơi nhưng ham học , còn nhỏ lúc nào nó cũng nghĩ đến chế tạo ra máy móc, ô tô hay cái gì đó , khổ nỗi ngày ấy chỉ nhặt được vài mẩu gỗ vụn vuông vắn đem xếp xếp, ghép ghép đã là thích lắm rồi. Trời mưa mẹ nó ngồi nhà khâu vá quần áo , bố nó đi kéo vó tay, nó cũng mang dao với tre ra trẻ vót cột buộc làm cái vó bè kéo nghịch ở sân.
       Nhà thằng Nghị cũng nghèo như  nhà nó, bố thằng Nghị bảo thế. Thế nhưng ông cụ nhà Nghị còn có cái nghề rèn , người xưa thường nói “ nhất nghệ tinh nhất thân vinh “ mà , cho nên nghèo thôi chứ thằng Nghị nó không đói bao giờ. Cái thằng ấy giỏi từ bé, vừa quay bễ vừa đọc báo cho bố nó nghe , luyến thắng mà không sót chữ nào. Cứ mỗi lần đi thi học sinh giỏi huyện hai thằng lại mang theo cơm nắm ,vì người ta thi có một môn hoặc văn hoặc toán xong là người ta về, hai thằng thì cứ sáng mà thi toán thì chiều thi văn , tất nhiên là trưa ăn cơm nắm nghỉ tại trường, và lần nào cũng thế chỉ thằng Nghị có thức ăn, không thịt kho cũng có tôm tép kho còn nó thì chuyên ăn ké chứ thịt cá đâu ra, may chăng có được quả trứng bác là quý lắm rồi. Thế nhưng ngày ấy nó khổ thế mà nó cứ học giỏi mới lạ chứ , nhiều bậc phụ huynh đi họp cho con nghe thày cô giáo khen nó nghĩ phát thèm, có người còn nói với mẹ nó là muốn đổi tiền của lúa gạo để có được thằng con ngoan học giỏi như nó. Chính điều ấy làm cho bố mẹ nó cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện với dân làng , chứ lúc ấy nghèo đói đâu dám ngẩng mặt với đời . Nó khác thằng bạn Nghị là nó phải chăn trâu, cắt cỏ nửa ngày còn nửa ngày kia đi học . Bố mẹ nó đẻ toàn con trai hai năm một đứa , nó mới học đến lớp bốn mà đã có tới năm anh em trai, bố nó nhận chăn cho HTX những con trâu đực dữ tợn nhất không ai muốn chăn dắt để lấy nhiều điểm, các cụ thật thà nghe trên họ lịnh thì lấy làm mừng mà gánh vác cho HTX chứ thực ra thóc để ở sân kho họ chia cho hột nào biết hột đó , có nhiều công cũng vô ích chứ được gì, bởi nhẽ cứ thu hoạch xong cân đối thu chi , họ lại tuyên bố công ria rô lạng (10 điểm là một công mà không có lạng thóc nào) rồi họ chia cho mỗi người mấy chục kg lúa, quậy hồ không đủ chứ đừng nói nấu cháo trong sáu tháng trời . Rõ là các cụ thật thà hóa làm khổ con cháu , mà nó thằng con lớn thì phải khổ nhất .
       ( còn nữa )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét