Chúng tôi cùng khóa học phổ thông cấp 3
(1968 - 1971), nhưng năm lớp 9 anh mới về học cùng lớp 9A với tôi. Ngay
từ những ngày đầu đó, anh đã tỏ ra là một người khiêm nhường, giản dị.
Lực học thì khá tốt về các môn tự nhiên. Người anh lúc bấy giờ nhỏ thó
so với bọn tôi, nhưng được cái đầu to, trán rộng, thông minh nhanh nhẹn.
Anh ở cùng chị gái, anh dể là Thầy cô giáo dạy chúng tôi.
Hết lớp 10 còn 9 ngày nữa mới thi
tốt ngiệp, tôi và một số bạn bè phải lên đường nhập ngũ., chúng tôi xa
nhau từ đấy. Sau này gặp lại nghe nói anh cũng đi lính, trở thành sĩ
quan QĐNDVN, khi chuyển ngành anh mang quân hàm thượng úy. Với tư chất
thông minh nhưng bản chất giản dị, khiêm nhường. Anh chuyển ngành về sở
GTCC Hà Nội được nhiều người quý trọng . Có thể nói trong anh hình như
lúc nào cũng nhiệt tình với công việc chung, sẵn sàng hi sinh mọi cái
riêng tư của mình vì mọi người. Sự thể hiện của anh chỉ để mọi người cảm
nhận tự dánh giá chứ không phô trương, trình bày như người khác . Anh
rất kín tiếng nhưng không phải mọi người không biết, mà anh cũng biết rõ
mọi người, từ người thân đến bạn bè xa gần.
Năm ngoái (2010) tôi có việc riêng
ra Hà Nội, liên lạc với anh tôi mới cảm nhận hết sự nhiệt tình,chu đáo
trong con người anh. Tôi nghĩ đây là bản chất tốt đẹp trong anh chứ
chẳng phải một tác động ngoại cảnh nào cả. Cái tình bạn học cũ từ xa xưa
ấy có gì đáng nhớ, đáng quan tâm. Có nhiều người bạn học với tôi lâu
hơn anh, lại còn đi lính với nhau ở cùng đơn vị. Chức quyền cao hơn anh.
Người ta cũng chỉ coi như có biết, có quen chứ có ai buồn quan tâm xem
thằng T ra Hà Nội làm gì, ở đâu? Với anh thì không như thế. Anh giúp tôi
chỗ ăn ở chu toàn, gặp gỡ khởi lởi, tôn trọng và quý mến. Tối 19/8/2010
tôi được anh M mời đi dự tiệc mừng ngày truyền thống ngành CAND, do một
số gia đình công an tự tổ chức. Vui quá tôi không lượng sức uống của
mình mà tu cho say mèm. Đến khi taxi đưa về khách sạn, tôi không kịp
tháo giày tất, chỉ kịp chốt cửa rồi nằm vật ra giường ngủ cho tới sáng
hôm sau. Khi tỉnh dậy thì bị rượu hành vật vã, nôn nao, khổ không tả
nổi. Đúng là lúc uống vui sướng bao nhiêu thì lúc say khổ sở bấy nhiêu.
Nếu không có động tác móc họng đưa ra thì không qua được cái cơn khổ sở
ấy. Móc có đến 3 lần, đến khi không còn gì để ra nữa mới thấy dễ chịu.
Nằm liệt vừa đúng 1 ngày, rất may cũng lại chỉ có anh, anh biết tôi
không còn gì trong ruột nên mua đến cho tôi mấy hộp cháo đậu. Ăn sao mà
sướng thế, tỉnh lại liền. Tôi thầm nghĩ bạn bè mà anh chu đáo còn hơn cả
bà xã mình nữa là khác, bởi vì từ cái tăm xỉa răng, miếng giấy lau bát
lau thìa, đến miếng khăn giấy lau miệng, đầy đủ cả, thật vô cùng cảm
động. Trưa hôm sau khi tan sở, anh mời tôi đi ăn cơm với anh. Tôi không
còn nhớ nơi tôi với anh đến là đâu, chỉ biết anh muốn nhân dịp này cho
tôi được nhìn toàn cảnh thành phố Hà Nội hiện tại, vì tôi xa Hà Nội cũng
có tới 30 năm rồi. Hai thằng tôi đi thang máy lên tầng 17 của 1 nhà
hàng ở trung tâm Hà Nội thì phải. Đúng là phóng tầm mắt quan sát được đủ
4 phương thành phố Hà Nội. Hà Nội bây giờ rộng lớn quá, nhiều nhà cao
tầng quá, phố phường sầm uất, người, xe trên đường tấp lập hối hả quá.
Riêng anh cứ bình thản với tôi ngồi nhâm nhi vừa ăn vừa kể chuyện gia
đình. Anh sành điệu hơn tôi nhiều, tiếng sống ở cửa ngõ Sài Gòn nhưng
tôi còn ít hiểu biết lắm. Ở bên anh, ăn uống với anh tôi càng khâm phục
tính khiêm nhường của anh, bởi lẽ anh rất tinh tế và sành điệu. Tôi đem
chuyện kể với cô em T.H, em nói:"người là như vậy,lúc nào cũng như vậy,
lúc nào cũng lặng lẽ thực hiện những điều vô cùng ý nghĩa với mọi người.
Nhưng chẳng bao giờ để mọi người chia sẻ với mình một điều gì". Không
phải chỉ có tôi mà tất cả bạn bè tôi, tất cả thành viên nhóm Tri Ân đều
rất trân trọng con người anh. Tôi trộm nghĩ đức tính của anh quả là
thánh thiện.
Hôm nay nghĩ, viết về anh mà lòng
chân thành biết ơn bậc sinh thành ra anh, nhất là thân mẫu của anh cũng
là thân mẫu của cô giáo Cẩm Tú. Cụ chắc hẳn rất nhân từ,đức độ,thông
minh mới sinh ra và nuôi dưỡng dạy dỗ được những người con giỏi bậc thầy
nhưng vẫn rất khiêm nhường. Luôn nghĩ và làm những điều giúp ích cho
đời, cho người.Tôi biết cụ đã được con cháu rước cụ lên chùa và cũng đã
được nghe bài ca mà nhạc sĩ Nguyễn Văn Chính phổ nhạc thơ: (Đưa mẹ lên
chùa) của cô giáo Cẩm Tú. Hình như hội tụ ở đây tất cả sự nhớ thương,
kính trọng không chỉ của riêng những người thân trong gia đình mà của
tất cả mọi người chúng tôi( Những người có quan hệ quen biết với
gia đình, với con, cháu cụ). Kính chúc cụ hân hoan miền cực lạc.
Tôi muốn nói nhiều nữa về những đức
tính tốt đẹp của anh, nhưng quả thật nói sao cho hết. Như cô em T.H
nói:"Người là như vậy" rồi. Anh chính là Nguyễn Đức Bình - Phó BTĐU, chủ
tịch CĐ sở GTCC Hà Nội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét