Không
biết tôi nhận xét có đúng không, nhưng quả thật bản chất của thằng bạn
rất đỗi thật thà và chân thành. Hắn không phách lối như những ông quan
khác, mà rất dễ gần. Hắn là thằng có trách nhiệm trong đám bạn bè bất kể
sang hèn, hắn cũng là người coi trọng đạo nghĩa đối vói mọi người, nhất
là cha mẹ và thầy cô giáo, những người đã từng sinh ra hắn và dạy dỗ
hắn nên người.
Từ ngày hắn tìm thấy tôi ( thằng bạn học phổ thông nghèo hèn, phiêu bạt ở phương Nam
). Hắn nhất định cứ có dịp vào nam công tác là kiểu gì cũng phải tìm
gặp bạn. Thấy tôi còn vất vả hắn động lòng trắc ẩn. Tìm phương kế giúp
đỡ theo kiểu : " cho mày cái cần câu ,chứ không cho con cá ". Hễ có điều
kiện là hắn cho bố con tôi bám càng đi chơi du lịch ngay, tìm gặp lại
số bạn học cũ cùng quê đang làm ăn, công tác ở phía Nam.
Thấy tôi theo học ngành chăn nuôi thú y, mà thằng ( C ) bạn học cũ đang
ở SG ( học Dược đại học ), nhưng lại sản xuất thuốc Thú y . Thế là bằng
mọi cách hắn vận động, tác hợp hai thằng lại để bổ trợ cho nhau trong
làm ăn. Công nhận hắn có óc tổ chức tốt. Khi tôi vừa đủ 50 tuổi và giám
định sức khỏe đươc về hưu sớm (2003 ) tôi đã về làm cho (C ) với cái
chức: Phó GĐ kinh doanh của Công ty mới ghê chứ. Tôi nhận được mức lương
thằng bạn trả gấp 8 lần mức lương công chức của tôi lúc bấy giờ. Tuy
vậy áp lực công việc cũng ghê gớm, tôi tự nhủ mình cũng phải làm sao cho
xứng đáng với đồng tiền lương bạn trả cho mình. Thế là hai thằng tôi
chụm đầu bàn bạc lên kế hoạch sản xuất tiêu thụ. (C ) đưa tôi đi một
vòng găp gỡ toàn bộ khách hàng của Công ty ở miền Nam, giới thiệu danh
tính, chức quyền của tôi với khách hàng, từ đó giao quyền kinh doanh
tiếp thị cho tôi. Cũng nhờ miệng lưỡi đưa đẩy khéo mà tôi quan
hệ được hầu như tất cả những chỗ mà (C ) chưa đưa hàng vào được. Nhất là
những thị trường khó tính như Đồng Nai (trung tâm chăn nuôi gia súc,
gia cầm, chiếm tới 1/3 tổng đàn trên cả nước). Tôi nhớ khi có tôi về bán
hàng , lúc ấy CT sản xuất không kịp hàng giao cho khách, phải tuyển
thêm công nhân và làm tăng ca nữa chứ . (C ) nói với tôi :" giá như gặp
nhau sớm thì hay biết mấy " . Có những mặt hàng có giá trị, lại độc
quyền sản xuât như Aminovitan lọ 20ml chẳng hạn (C ) hỏi tôi :" tăng
từ 2.700đ /lọ lên 3.500đ / lọ có bán được không ?". Tôi bảo (C ) " tăng
hẳn lên 10.000đ / lọ cho dễ tính tiền, tao bán cho ". (C ) tỏ vẻ nghi
ngờ, nhưng rồi cũng nghe tôi cứ tăng và báo giá như tôi nói . Chúng tôi
không ngờ mặt hàng ấy tiêu thụ hàng tháng tăng gấp mấy chục lần, thế thì
tiền để đâu cho hết chứ ? Tư nhân mà, (C ) có biết đâu càng bán rẻ,
thiên hạ càng cho là hàng dổm không mua. Bây giờ có cái tài khua môi múa
mép của tôi cộng thêm giá cao như giá ngoại nhập, thiên hạ tin tiêu
thụ ào ào. Tất nhiên chất lượng sản phẩm phải được người tiêu dùng chấp
nhận.
Những năm tháng ấy chúng tôi như anh em một nhà, thỉnh thoảng thằng M
và hắn ở Hà Nội vào, tôi, C, K, ở SG gặp nhau là chén chú chén anh vui
lắm, thằng C chi hết, chi thế chứ chi nữa cũng chẳng tới đâu đối với ông
chủ (C ). Một ngày nọ, vợ chồng Q + Â vào thăm bà con và du lịch ở SG,
C điều ngay một xe du lịch chở bọn tôi từ Sài Gòn về thăm thằng H ở Vũng
tàu, ăn nhậu xong lại về SG định vị . Bạn bè lâu ngày gặp nhau, đi
dường cứ vui như tết ấy. Đời có lúc cũng sướng thật.
Sau này vì vợ con gia đình, tôi không thể ở SG làm với (C )được nữa. Về
mở cửa hàng Dược Thú Y ở Đồng Nai để kèm cặp vợ con làm ăn, học hành.
Thằng bạn cũng nghỉ hưu ở Hà Nội. Chúng tôi ít gặp nhau nhưng vẫn giữ
liên lạc thường xuyên. Cũng nhờ chuyến đi SG năm ấy mà tôi mở ra được
hướng làm ăn mới, thu nhập tàm tạm, đủ cho con cái học hành và nhàn nhã
bản thân. Tôi thầm cảm ơn hắn mãi, nhờ hắn mà tôi có cái cần câu cơm hôm
nay chứ không cũng còn vất vả. Bây giờ nghĩ đến tri ân, tôi và gia đình
càng thấy quý trọng hắn. Không phải vì chức quyền của hắn, mà vì : "
TÌNH BẠN CHÂN THÀNH ".Hắn chính là : Đại tá Nguyễn khắc Nguyệt - lính xe
tăng chiếm dinh Độc lập năm 1975 .( hết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét