Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

TÌNH BẠN CHÂN THÀNH


-Tôi có thể nói như thế về hắn; Hắn cùng lớp tôi hồi học ở trường cấp3 Sao Đỏ-Chí Linh(Khóa 1968-1971). Thực ra tôi nghe chuyện hắn từ lúc chưa học cùng nhau, qua chuyện kể của ĐVN ngày ấy. Vì N và hắn cùng trong đội học sinh giỏi toán, được huyện tập chung bồi dưỡng để thi tỉnh. Biệt tài của hắn lúc bấy giờ khiến cả nhóm phải nể phục là: "Chạy xe đạp không phanh trên bờ ruộng quanh co tùy ý". Mà lại là xe đua Liên Xô nữa chứ. Quả thật sau này học chung tôi thấy hắn còn đi chiếc xe đạp đó,có thể nói chỉ có khung xe với bánh xe ngoài ra chẳng còn gì nữa. Xe hắn giống như người cởi trần vậy. Hắn học thì giỏi thật, chỉ một học kì là cướp mất chức lớp phó học tập của tôi. Hắn cao lêu nghêu nhưng không béo nhìn hóa ra lòng khòng chứ đâu có phong độ như bây giờ. Tôi cảm phục cái tư chất trong con người hắn vì hắn học giỏi toàn diện. Chỉ mỗi tội ngô nghê về tình yêu,hình như lúc ấy trong hắn không có khái niệm"yêu". Dù cũng đã 18tuổi.
-Rời ghế nhà trường tháng5/1971 chiến tranh buộc chúng tôi phải xa nhau. Sau này do cuộc sống thăng trầm của đời tôi mà tôi không còn gặp lại được bạn bè có chức quyền như hắn nữa. Nhưng dù tôi có thế nào thì hắn cũng nhớ tôi và nhất định tìm tôi cũng như tìm những người bạn khác. Thế rồi chẳng biết hắn có thông tin về tôi từ đâu mà sau mấy mươi năm xa cách,hắn tìm ra tôi thật. Hôm ấy hắn mang quân hàm trung tá QĐNDVN. Hắn cao to, oách lắm.Vào cơ quan tôi(bệnh viện TN-ĐN) tìm hỏi Thảo. Tôi đang họp ở hội trường cơ quan, được cô văn thư vào nói nhỏ:"có ông công an nào tìm gặp anh". Hắn làm người ta sợ,lo cho tôi có án gì chăng mà lại bị công an tìm hỏi?. Tôi cũng bất ngờ,chẳng hiểu gì cả,nhưng cũng cứ ra. Hóa ra là ông bộ đội chứ có phải ông công an đâu. Tôi định thần kỹ lại rồi hô to:"Nguyệt". Hai thằng tôi lao vào ôm lấy nhau. Hắn bảo:"Tao tưởng mày không nhận ra tao,tao sẽ quay lại đi luôn.". Tôi quá bất ngờ và súc động trước tình bạn chân thành và quá đỗi thân thương ấy. Tôi xin phép nghỉ họp ngay,đưa thằng bạn về nhà mình ở ngoài cổng bệnh viện. Cả cơ quan tôi cũng giáo giác nhìn theo,không hiểu sao ông Thảo lại có những người bạn là sĩ quan to đến thế? Họ nể phục,dĩ nhiên tôi rất tự hào. Mà tính tôi hắn cũng lạ gì,thích hình thức hơn cả tiền bạc. Tôi vẫn nghĩ:"Cái danh dự mà bạn bè mang lại cho mình đôi khi có tiền không mua được."
-Thế rồi chúng tôi nhậu(uống rượu) cả buổi chiều hôm ấy,mượn rượu tâm giao. Nhà tôi lúc ấy cũng còn nghèo lắm,có mỗi cái xác nhà với một cái giường. Đêm ấy tôi đuổi vợ con xuống nằm đất,hai thằng tôi ôm nhau ngủ trên giường,hắn ngáy to đến nỗi cả nhà không ngủ dược. Tôi nghĩ cái thằng này mà thời chiến ngủ ngoài xe tăng chắc biệt kích trong rừng cách 1km nó cũng phát hiện. Sáng hôm sau tôi lấy xe máy 82 chở hắn qua trường HSQ Tăng Thiết Giáp ở Long Thành. Quả thật hai thằng to và nặng quá,chiếc xe cứ ì ra khi lên dốc cầu An Viễn.
-Sau này cứ mỗi lần vào Nam công tác, hắn thế nào cũng thu xếp thăm tôi. được cái vợ tôi cũng hiếu khách và coi hắn như người anh trai của mình,các con tôi thì quý hắn như ông bác họ.

Thế gian có câu : "Thấy sang bắt quàng làm họ". Câu này thật đúng với gia đình nhà tôi; Chả là tôi bị cái ước muốn của cha tôi nó vận vào cuộc đời mình:( cha tôi đẻ năm người con trai liền không có con gái, ông khát khao có được bốn cô tố nữ chứ không muốn đẻ thêm con trai nữa. Thế là chợ tết năm nọ, cụ đi chợ và rước ngay tranh bốn cô "Cầm, Kỳ, Thi, Họa" về treo vào đầu giường nơi tôi ngủ). chỗ cái giường tre sát cửa sổ phía sân nhà mà thằng bạn tôi (Nguyệt) nó tả trong 3 chìm 7 nổi 9 cái lênh đênh đấy.Có ai ngờ tôi ngắm riết rồi cũng sanh con theo ý cụ. Một mạch 4 cô con gái: Nhàn, Nhã, Trang, Dung. Mà tôi là con trưởng, cháu đích tôn mới chết chứ. Thế rồi khi cháu lớn (Nhàn) học hết 12 không đỗ Đại học tôi nghĩ cho cháu theo ngành y, vậy là gởi cháu đi học lớp dược tá một năm ở Sài gòn. Học xong muốn cho cháu học tiếp lên trung cấp, thì người ta đòi phải có thời gian công tác ít nhất một năm. Bí quá tôi tính gửi cháu đi làm ở Sài gòn rồi năm sau học tiếp chứ không muốn cho cháu về.Tôi liên hệ với chú H người cùng xã (là đàn em học sau tôi mấy lớp) mà anh trai chú ấy lại đi lính cùng với tôi một ngày 13/05/71. Chú ấy nhiệt tình lắm nhưng có nói với tôi: "Nếu cho cháu làm với chú thì phải làm luôn, chú ấy sẽ đào tạo cho học hết Đai học". Nhưng không phải ngành dược mà là ngành thương mại xuất nhập khẩu gì đó (lúc này chú đang là Giám đốc một chi nhánh của công ty xuất nhập khẩu điện máy gì ấy của tỉnh Hà Tây thì phải, có văn phòng đặt ở lầu 5 trung tâm thương mại Sài gòn). Tôi cứ tiếc một năm nuôi con ăn học ngành dược rồi cũng tốn kém mà nhà lại nghèo nữa, bỏ thì tiếc quá, tôi cảm ơn chú ấy xin về suy nghĩ lại.
Dịp ấy quê tôi đang tuyển nghĩa vụ quân sự - có tuyển nữ. Thế là tôi cho con tôi đi khám nghĩa vụ quân sự, chỉ trộm nghĩ mình nghèo cho con vào bộ đội để dựa vào nhà nước mà ăn học, vì đã đến lúc con thứ hai vào Đại học, con thứ ba học cấp 3, còn con thứ tư, thằng thứ năm cũng phải học nữa chứ. Cũng may nhờ phúc đức ông bà nâng đỡ chứ không đúng một tháng sau trung tâm thương maị Sài gòn bị cháy, con tôi chắc cùng chung số phận với 11 đứa ở cái văn phòng đại diện ấy, trong đó có cả con trai anh Đ là cháu ruột của chú H.Tất cả đều bị cháy đến mức phải xet nghiệm ADN mới biết được danh tính, có ai biết đâu cái "phúc" to hơn đình của bố con tôi, họ chỉ nghĩ sao ông Thảo hăng thế con gái mà cho đi bộ đội, tôi cứ cười và thưa rằng: "mình con cháu bác Hồ mà".
Ôi chao.......ngày cháu lên đường địa phương động viên, khích lệ rình rang lắm, tôi 30 năm tuổi "đối tượng Đảng" mà cũng được mời về huyện ủy dự lễ lạc oai lắm (hình như lúc ấy cả huyện có một mình con gái tôi trúng tuyển),tôi còn đọc một bài thơ viết cho con gái giữa hội trường huyện ủy nữa mới oách chứ.
Bài thơ có tựa đề: Khuyên con.
Cha sinh con gái ngoan hiền
Đào tơ liễu yếu không quen khổ rèn
Bây giờ tổ quốc bình yên
Con đâu thấy cảnh bom rền đạn bay
Ông, Cha con ở tuổi này
Dân ta rên siết dưới giày thực dân
Căm thù giặc đã tòng quân
Sẵn sàng hiến cả tuổi xuân của mình
Dù gian khổ - Dẫu hy sinh
Hiên ngang đánh giặc nặng tình nước non
Giờ đây thế hệ các con
Công ơn Đảng - Bác vẫn còn nặng ghi
Theo cha con hãy ra đi
Phục vụ quân đội ngại gì khó khăn
Một ngày mai sẽ vinh quang
Giữa lòng dân, Đảng hát vang khải hoàn.
Ngày lên đường có ai ngờ cháu được biên chế về trường hạ sĩ quan xe tăng của BTL Tăng Thiết Giáp ở Long Thành - Đồng Nai. May quá có thằng bạn là thầy dậy ở phòng quân huấn BTL Tăng Thiết Giáp thì tội gì không nhận họ để ghé bóng cầu rợp. Với lại mẹ cháu cùng quê (xã Cộng Hòa) với bác ấy, lại hao hao giống cứ như anh em ruột chứ chẳng phải họ nữa. Nghiễm nhiên từ đó ai cũng biết con Nhàn là cháu bác N và thực sự cháu được bác quan tâm nên cũng mát mặt. Vì lãnh đạo của cháu đều là đàn em của bác mà  thậm chí còn là học trò của bác nữa. Bác như cây đại thụ trong cái binh chủng xe tăng ấy còn gì, chỉ tội bác giỏi thì người ta biết, người ta nể bác thôi chứ người ta không muốn trao quyền lãnh đạo cho bác. Tôi không phản đối tiêu cực, nhưng quả thật cũng thấy chính sách sử dụng người tài của ta còn nhiều điều cần mổ xẻ lắm. Tiếc cho thằng bạn mình cũng lỡ thời. Có lẽ vì bạn tôi sống chân tình và thật thà quá nên đóng góp hết thành tích cho người khác, chỉ nhận về mình những nụ cười khì.....khì.
 
còn nữa....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét